Truyện ngắn: Hoàng hôn màu hạ

22/02/2019 10:36

Tác giả: Phong Dương

ADQuảng cáo

Minh họa: Ngọc Tâm

Dã quỳ bắt đầu nhuộm sắc vàng khắp mảnh đất cao nguyên. Trong ngôi nhà gỗ ven bờ suối, vào một buổi chiều cuối mùa cỏ cháy, có một sinh linh vừa cất tiếng khóc chào đời. Cô bé ấy tên là Hạ. Cái tên được đặt như một kỉ niệm với mùa khô ở vùng đất đỏ bazan.

Thiên nhiên đã ban tặng cho vùng đất này nắng gió để thử thách lòng người thì cũng bù đắp bằng loại đất bazan màu mỡ. Hạ lớn lên theo những mùa dã quỳ khoe sắc. Loài hoa mộc mạc cứ lớn lên giữa cái nắng gió đặc sản đất này mà xòe từng cánh dưới ánh nắng tạo thành thảm vàng rực trải dài bất tận. Rẫy nhà Hạ phải đi qua vài con dốc, cách nhà cả chục cây số. Hai bên đường buổi sớm mai những giọt sương còn vương vấn bao nhành cây ngọn cỏ trong vắt tựa ánh pha lê đa sắc màu. Mùa dã quỳ, từng đàn ong bướm rập rờn bay về càng làm cho khung cảnh nơi đây thêm thơ mộng, yên bình. Ngày ấy có một cậu bạn nhà gần rẫy luôn rủ Hạ chơi cùng. Khi thì trốn tìm, đuổi bắt, lúc lại chơi trò giảng bài. Hạ nhỏ tuổi hơn nhưng vẫn giành làm cô giáo, đôi khi không giải đáp được thắc mắc của học sinh cũng chịu ngượng ngùng trước cậu học trò có nụ cười tươi hơn màu nắng.

Khi Hạ lớn lên một chút thì gia đình bạn chuyển nhà lên thành phố sống. Ba mẹ Hạ đổi được một miếng rẫy gần nhà hơn nên Hạ cũng thưa dần những chuyến vào ngọn đồi mà hai đứa hay chạy chơi. Thời buổi ấy làm gì có điện thoại để liên lạc, thế là hai đứa lạc mất nhau. Chỉ có dã quỳ là ở lại, vẫn âm thầm thắp vàng rực rỡ mỗi khi gió gọi mùa sang.

***

Khi biết tin nơi mình được phân công công tác, mắt Hạ long lanh niềm hạnh phúc. Điểm trường Suối Cạn là niềm ao ước từ những ngày còn ở giảng đường đại học. Nơi ấy có con đường chạy dọc dài nỗi nhớ với những hạt bụi đỏ làm quay quắt lòng người xa xứ. Những đêm mưa đất khách, Hạ có những giấc mơ về con đường đầy hoa dã quỳ rộ nở. Những đứa trẻ người dân tộc thiểu số làn da màu nắng, đôi mắt to tròn chạy chơi trên những sườn đồi. Phong đón Hạ rồi cùng đến Hẻm. Quán cà phê quen thuộc của hai đứa suốt thời đại học. Trái với sự líu lo của Hạ, Phong im lặng trên suốt quãng đường đi.

Hạ khá bất ngờ khi đến Hẻm, Phong lại là người bắt đầu câu chuyện trước:

- Em thật sự vui đến như vậy sao? Phong nhìn thẳng vào mắt Hạ.

- …Ý anh là sao? Em chưa hiểu? Hạ ngơ ngác.

- Anh tôn trọng việc em chọn nghề giáo viên, nhưng tại sao không phải là dạy ở thành phố này, ở đây còn có anh cơ mà?

Cốc cà phê trôi tuột qua vòm họng Hạ một cách vô vị. À không, chất đắng vỡ ra chậm chạp sau khi câu nói của Phong kết thúc. Hạ hoang mang với những gì mình nghe được. Phong là người cô luôn tin tưởng và gắn bó suốt bốn năm, Hạ đã từng nghĩ không ai hiểu cô bằng Phong. Phong chọn Hẻm vì biết Hạ không thích ồn ào. Vào quán Phong luôn gọi cà phê đen cho mình và cà phê sữa cho Hạ rồi khi phục vụ đi khỏi thì nhẹ nhàng đổi ngược lại. Phong bảo Hạ không giống những cô gái Phong từng quen biết. Trong đôi mắt Hạ có sự mộc mạc, xa xăm của vùng cao nguyên mênh mông gió. Phong còn bảo muốn đến thăm quê Hạ, chạy xe trên những cung đường hun hút bụi đỏ. Nhưng Hạ nghĩ, điều đó bây giờ ắt hẳn rất xa vời.

Hạ chia tay Hẻm từ buổi chiều Phong chọn những đại lộ tấp nập người xe. Biết làm sao được, hình như có những người vốn định sẵn chỉ xuất hiện trong cuộc đời người khác như đoàn tàu ghé một sân ga nhỏ. Rồi lại ra đi. Theo đúng hành trình. Tiếng chuông điện thoại rung lên, giọng ba ẩn chứa một sự kìm nén:

- Con đã suy nghĩ thật kĩ chưa? Phải biết chịu trách nhiệm với mỗi quyết định của mình.

***

Lại mưa. Những cơn mưa vùng cao nguyên như người khách yêu mến vùng đất này nên cứ dai dẳng đến. Con suối cạnh nhà được dịp đỏ lừ, cuồn cuộn. Hạ đứng cùng hai học sinh nhà cùng xóm bất lực nhìn dòng nước. Kiểu này là phải đợi khi cho nước rút mới qua suối được.  

ADQuảng cáo

- Cô đợi đến khi nước rút sẽ lạnh cóng luôn đấy cô giáo ạ!

Một giọng nam trầm ấm vang lên phía sau lưng. Hạ quay lại. Là hắn. Gã thanh niên đang xây homestay trên mảnh đất mua lại của chú Hảo (Chú Hảo là chỗ thân tình với nhà Hạ từ khi cô còn nhỏ). Hạ chưa kịp phản ứng gì với câu nói vừa là hỏi vừa như một mệnh lệnh của hắn. Lúc ấy không hiểu sao Hạ lại nghe theo hắn rối rít. Ở phía trên một đoạn, con suối men giữa vườn cao su nên có một đoạn lòng suối khá nông, không có xoáy nước mạnh. Hắn dắt tay từng đứa qua một cách gọn gàng. Hạ còn chưa kịp cám ơn thì hắn đã lên tiếng:

- Mai tôi đến đón cô giáo đến lớp. Chiếc xe của cô giáo tôi sẽ mang tạm về nhà, dù sao bây giờ nước cũng còn xiết lắm, không chạy xe qua được đâu.

Hạ về. Một đêm mất ngủ không phải vì tiếng chim kêu giữa màn đêm đen mịt. Mảnh đất này có quá nhiều điều gắn bó với cô. Và cả những con người hiền hậu, mộc mạc mà chân tình như chính vùng đất này. Lúc chiều, ba đưa Hạ li trà gừng bảo uống cho ấm giọng để mai còn lên lớp. Không biết có phải vị trà gừng ấm áp hay chính sự chấp thuận ngầm của ba làm lòng Hạ được tiếp thêm lửa. Mẹ thủ thỉ bảo lúc mưa ba có ra đón cô nhưng thấy có hắn ở đó nên ba đã đi vào. Ba nói với mẹ những đứa trẻ đến trường vất vả quá. Người ta là người ở thành phố mà còn biết thương người như vậy, con mình nó lớn lên ở đây phải biết trả ân nghĩa cho vùng đất này. Mắt mẹ rưng rưng, bàn tay mẹ siết chặt bàn tay cô ấm nóng.

Y như hẹn, gã đã đón Hạ đến trường. Sớm mai trong lành, sau cơn mưa hôm qua bầu trời dường như sáng hơn. Trên cao mây trắng bồng bềnh, dưới đất những vạt cỏ xanh màu hi vọng. Vì còn khá sớm nên gã dong xe chạy chậm. Bất chợt gã thắng xe, quay lại nhìn thẳng vào mắt Hạ:

- Đến bao giờ em mới cho anh gọi em là Hạ vậy Cà Phê?

Hạ nghe tim mình như ngừng đập. Thật tình Hạ đã lờ mờ nhận ra gã chính là cậu bé năm xưa chơi chung ở ngọn đồi vàng hoa dã quỳ. Nhưng, nếu không phải thì người ta sẽ đánh giá mình thấy sang bắt quàng làm họ rồi sao? Hơn hai mươi năm là một khoảng thời gian đủ để làm thay đổi ngoại hình của một con người. Nhưng, đó không phải là lí do duy nhất. Hạ vẫn còn nhớ Hẻm. Có những vết thương cứ hoen gỉ dọc đường biên kí ức.

Cà Phê là cái tên mà ngày xưa cậu bé gần rẫy đã gọi Hạ. Cô bé đã tặng cho cậu bé Dương chùm hoa trắng muốt vào buổi sáng gia đình Dương chuyển nhà. Dĩ nhiên, không ai biết cái tên ấy. Bởi đó là quy ước bí mật giữa hai đứa con nít. Mặc cho Hạ ngây ngô giữa tinh sương, gã tiếp lời:

- Anh về đây mở homestay không phải là lí do duy nhất. Lí do chính là để tìm em. Anh cũng là người đã có tuổi thơ tươi đẹp ở mảnh đất này. Anh hiểu ước mơ truyền cái chữ cùng nhiệt huyết của em. Và anh rất trân trọng điều đó.

Thì ra ngay cái hôm Hạ “cố tình” chỉ sai đường vì chiếc xe du lịch của Dương chạy ngang tung bụi mù mịt thì Dương đã nhận ra. Lòng bàn tay trái của cô gái có một nốt ruồi. Và ánh mắt ấy, ánh mắt của cô bé Cà Phê năm nào luôn đi vào giấc mơ của Dương những năm tháng ở phố thị. Dương không thể nhầm lẫn. Hạ cũng không hề biết có một người luôn dõi theo mỗi ngày cô đi dạy ngang qua homestay. Bởi vậy nên hôm trời mưa, Dương đã có mặt kịp lúc dắt mấy đứa nhỏ qua suối. Hạ chưa dám tin đây là sự thật bởi có ai vì một tình bạn thời bé xíu mà tìm về? Với chuyên ngành Quản trị kinh doanh và điều kiện gia đình, Dương hoàn toàn tạo được sự nghiệp ở thành phố không việc gì phải lặn lội về xóm Suối Cạn heo hút này cả.

- Nhưng anh không hề biết gì tôi, nhất là trong thời gian đã qua?

- Chuyện đó có quan trọng không? Khi bây giờ em đang sống rất tốt bên gia đình và công việc mà em ao ước! Tôi không biết em đã như thế nào nhưng tôi biết có một cô giáo trẻ đã đi từng nhà vận động các em đến trường. Có một cô giáo đã dùng đồng lương ít ỏi để mua sách vở cho những em khó khăn hồi đầu năm học. Rồi… có một cô gái cuối tuần vẫn hay đạp xe qua mấy con dốc để lên ngọn đồi ngắm hoa dã quỳ một mình.

Rồi Dương còn nói rất nhiều điều nữa nhưng lúc ấy Hạ dường như ù đi. Những thước phim kí ức và hiện tại, hạnh phúc và khổ đau đan cài thành từng vòng xoáy lấy tâm can Hạ. Sự quyết tâm trong ánh mắt Dương làm Hạ trở nên yếu mềm. Buổi chiều ở Hẻm bắt đầu nằm yên vào kí ức. Hạ thấy lồng ngực mình căng tràn những hi vọng.

Chiều cao nguyên, ánh tà dương vẽ lên bầu trời những vệt màu ấn tượng. Dương chở cô đi về phía ngọn đồi kỉ niệm ngày thơ ấu. Hạ thầm cám ơn mảnh đất này đã cho Dương và Hạ một ấu thơ tươi đẹp. Để rồi hôm nay cô và Dương có dịp trở lại đây, chung tay xây dựng cho vùng đất nghĩa tình giàu đẹp. Hạ nhớ những hôm bị cảm, có một học sinh người dân tộc đã bẽn lẽn đến nhà cho cô chùm ngải cứu hay hôm hư xe, một phụ huynh ở ngôi nhà gỗ cạnh đường đã sửa giúp. Chiếc xe vào số, chạy giữa hai bên đường ngợp sắc dã quỳ. Dương bảo với Hạ homestay sẽ mang tên nhà của Hạ. Anh sẽ xây dựng một trang web để giới thiệu về vẻ đẹp của đất và người vùng cao nguyên này. Hạ ngã đầu vào vai Dương nghe những êm đềm, dịu ngọt. Đất không phụ người, Hạ tin như vậy. Trong những năm tháng thanh xuân, dẫu có nhiều gập ghềnh nhưng đó chính là những trải nghiệm để ta lớn lên. Như ba của Hạ đã nói, Hạ sẽ chịu trách nhiệm với những quyết định của mình. Và bây giờ, Hạ tin mình đã có một sự lựa chọn hoàn toàn đúng đắn. Tuổi trẻ là dấn thân, là cống hiến không chỉ vì mình mà còn là vì những người xung quanh mình. Dù bạn ở đâu và bạn là ai chỉ cần bạn có đam mê có nhiệt huyết và cố gắng hết sức mình vì nó thì dù thành công hay thất bại, ít nhất bạn đã sống trọn vẹn với ước mơ của mình.

 Có tiếng róc rách của dòng nước hẹn hò cùng sỏi đá uốn lượn dưới chân đồi. Dương nắm bàn tay của Hạ an yên trong lòng tay mình:

- Cám ơn em vì đã quay trở lại bên anh và cùng anh làm cho những năm tháng tuổi trẻ trở nên tươi đẹp hơn và ý nghĩa hơn trên vùng đất này. Anh không dám mong gì nhiều, chỉ mong mỗi buổi sáng thấy em đến lớp dạy những đứa trẻ từng con chữ. Mỗi buổi chiều được cùng em ngắm hoàng hôn dần buông giữa mênh mông đồi núi. Hoàng hôn ấy sẽ mang tên em, Hạ của anh!

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Hoàng hôn màu hạ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO