Truyện ngắn: Hai đứa trẻ

31/05/2019 08:54

Tác giả: An Viên

ADQuảng cáo

Minh họa: Ngọc Tâm

- Na ơi, sáng mai lên thành phố chữa bệnh, bạn cầm lấy cái này đi!

- Cái gì vậy Hà?

- Mình chỉ có năm mươi ngàn đồng tiết kiệm được.

- Không. Mình không nhận đâu. Hà phải khó khăn lắm mới tiết kiệm được chừng ấy.

- Không sao đâu. Rồi mình sẽ lại theo anh Tuấn đi nhặt ve chai, sẽ tiết kiệm được lại số tiền ấy thôi. Na cầm lấy để mua thuốc. Na nhớ đi nhanh rồi về chơi với Hà nhé!

- Ừ. Na sẽ nhanh về. Bọn mình sẽ lại cùng chơi với nhau.

- Ừ. À còn con búp bê Bạch Tuyết này nữa… Mình tặng Na luôn để lên phố Na có bạn.

- Đây là con búp bê Hà thích nhất mà.

- Mình chơi chán rồi. Giờ mình tặng nó cho Na. Từ lâu, Na cũng ao ước có một con búp bê Bạch Tuyết như này còn gì.

- Ừ… Na…

- Nhận lấy đi. Giờ nó là của Na.

- Ừ… Vậy khi nào Na về, hai bọn mình cùng chơi chung.

Chị Thủy đứng dưới gốc cây bàng cách đó một đoạn đã nghe hết câu chuyện của hai đứa trẻ. Na, con gái chị và cô bé Hà con chị Hồng, hai đứa năm nay cùng lên 9 tuổi. Chỉ là hai đứa trẻ, chỉ là sự quan tâm chúng dành cho nhau mà sao khiến chị xúc động đến khóc. Nãy giờ chị liên tục đưa tay lên lau nước mắt. Chị mừng vì con gái chị có một người bạn tốt. Chúng chơi thân thiết như chị em. Điều làm chị cảm động chính là tấm lòng của cô bé Hà. Tấm lòng yêu thương, sẻ chia của cô bé nhiều khi khó có thể tìm thấy ở những người lớn tuổi. Chị bước lại gần hai đứa trẻ, khẽ cất tiếng:

- Na… mình về thôi con! Giọng chị Thủy ấm áp xen vào giữa tràng cười tí tách của Na và Hà.

- Mẹ… Mẹ ơi! Na vui vẻ khoe:

- Bạn Hà tặng con con búp bê làm bạn để mai con lên thành phố chữa bệnh đây này. Bạn còn dành hết số tiền tiết kiệm của bạn từ việc bán ve chai để cho con nữa. Hà tốt quá mẹ ạ. Con biết lấy gì để đền đáp bạn ấy bây giờ. Na nhìn chị Thủy rồi nắm lấy tay Hà.

- Chỉ cần Na nhanh khỏi bệnh và về chơi với Hà là Hà vui nhất rồi. Hà mỉm cười trìu mến nhìn Na.

- Cảm ơn cháu. Cháu là cô bé tốt bụng nhất mà cô từng gặp. Chị Thủy xoa đầu Hà, nước mắt chị lưng tròng lăn tròn xuống hai hõm má đầy tàn nhang đồi mồi.

- Cô ơi, cháu sẽ ở nhà chờ bạn Na. Chúng cháu đã hứa với nhau sẽ cùng nhau học chung lớp 3 rồi lớp 4, lớp 5 và lên cao nữa. Cháu sẽ mãi là bạn thân của Na cô ạ.

- Ừ… Chị Thủy khẽ gật đầu, giọng chị nghẹn bứ không nên lời.

- Hà…! Nhanh về ăn cơm kẻo mẹ đang chờ.

- Anh hai! Em về liền. Nếu Tuấn, anh trai Hà không ra gọi chắc con bé vẫn cứ đứng đó và dõi theo bóng hai mẹ con Na mãi.

- Em nhìn gì mà bần thần ra thế? Tuấn tò mò.

- Em nhìn theo mẹ con bạn Na thôi ạ. Sáng mai cô Thủy sẽ đưa Na lên thành phố chữa bệnh.

- Ừ. Bé Na bị bệnh mấy năm nay. Tội nghiệp thật. Nói rồi hai anh em dắt tay nhau về.

Bóng chiều dần tắt phía bãi rác xa xa sau nhà Hà. Anh em Hà về đến ngõ cũng vừa lúc chị Hồng, mẹ của hai đứa trẻ đã dọn sẵn mâm cơm đặt trên chiếu dưới hiên nhà. Cả hai chào mẹ, đi rửa chân tay rồi cùng ngồi bên mâm cơm chiều. Họ vừa ăn vừa bàn luận vui vẻ về chuyện học của Tuấn và Hà. Chị Hồng dự định sẽ mua cho Tuấn chiếc xe đạp mới để thằng bé chuẩn bị lên lớp 6, rồi sẽ mua cho Hà bộ quần áo đồng phục mới khi Hà lên lớp 3. Nghe Tuấn khoe về số tiền tiết kiệm sẽ phụ mẹ mua xe từ việc nhặt ve chai của mình, Hà lấm lét nhìn mẹ, nhìn anh hai của nó rồi giọng nhỏ nhẻ như thú tội:

ADQuảng cáo

- Mẹ, anh hai… Hà có điều này muốn nói. Mẹ và hai đừng giận, đừng trách Hà được không? Chị Thủy mỉm cười:

- Có chuyện gì con gái cứ nói! Hà mạnh dạn kể về việc mình đã giấu mẹ, chưa xin phép anh hai mà tự mình lấy số tiền tiết kiệm bỏ heo và con búp bê anh Tuấn tặng đem tặng lại cho Na khi chiều. Chị Hồng dịu giọng:

- Con thương bạn, biết giúp bạn thế là tốt. Mẹ rất vui vì điều đó. Tuấn nhìn Hà vui vẻ:

- Hai cũng không trách Hà đâu. Khi nào tiết kiệm được nhiều tiền, hai lại mua tặng em con búp bê khác. Khuôn mặt con bé không còn lo lắng mà giãn nở, vui vẻ trở lại. Nghĩ đến niềm vui của Na khi nhận con búp bê Hà tặng, Hà thấy vui lây. Trong xóm, Hà cũng chỉ chơi với Na. Hà mong Na lên phố chữa bệnh nhanh nhanh về. Một mình Hà chơi chán lắm. Khác hẳn với khi có Na. Na vui vẻ, hay bày trò nữa. Hai đứa hợp nhau và chưa bao giờ giận nhau.

- Tội cho cái Na. Mới tí tuổi đầu mà đã bị ung thư máu. Đã thế hoàn cảnh gia đình Na lại rất khó khăn. Chú Lương, ba của Na phải đi làm thuê trên tận Tây Nguyên mấy tháng mới về một lần. Cô Thủy ở nhà vừa làm mấy sào ruộng vừa chăm sóc cho bé Na. Mỗi lần đưa con bé lên thành phố xạ trị như thế tốn kém lắm. Thấy cô Thủy tiều tụy, héo hon mà thương. Giờ con đau con bệnh. Dù khó đến mấy cũng phải chạy ngược chạy xuôi để lo cho con. Bé Na bệnh cũng hơn một năm nay. Nhớ ngày trước con bé bụ bẫm, trắng trẻo là thế, giờ xanh xao, gầy sọp hẳn đi… Chị Hồng kể về hoàn cảnh của gia đình chị Thủy bằng giọng ngùi ngùi.

Nhà chị Hồng cũng chẳng khá giả gì. Chồng chị mất sớm khi bé Hà vừa tròn 3 tuổi. Mình chị bươn chải bằng nghề nhặt ve chai đủ trang trải cuộc sống cho ba mẹ con. Tuấn năm nay lên cấp 2. Sau những buổi học trên trường cũng thường xuyên theo mẹ ra bãi rác phía sau nhà tìm nhặt lon bia, chai nhựa, sắt, thùng hộp về bán. Những ngày chủ nhật, có khi cả hai anh em tay bao, tay móc sắt dắt díu nhau ra bãi rác nhặt nhạnh.

Na nằm bất động trên giường bệnh. Nhìn con đau đớn, tiều tụy, lòng chị Thủy như đứt từng khúc ruột. Thay chồng lo cho con, chị ngày một hao mòn, gầy rạc. Ngồi bên con, nước mắt chị ròng ròng chảy. Thấy chị khóc, Na đau lắm nhưng vẫn cố gắng mỉm cười an ủi mẹ:

- Mẹ ơi, mẹ đừng khóc! Rồi con sẽ khỏi bệnh thôi mà! Chị nhớ ngày con chào đời khỏe mạnh, chị vui mừng, hạnh phúc bao nhiêu thì khi hay tin con bị ung thư máu, chị lại suy sụp, kiệt quệ bấy nhiêu. Ai cũng bảo con bé nghị lực lắm. Nó nằm trên giường cho các bác sĩ điều trị, đôi tay bé nhỏ, xanh xao, toàn thân gầy rạc, vậy mà trên môi lúc nào cũng nở nụ cười. Bác sĩ hỏi:

- Con biết mình bị bệnh gì không? Con bé vô tư trả lời:

- Cháu bị ung thư máu. Mẹ bảo thế. Thấy bác sĩ chuẩn bị tiêm thuốc, nó năn nỉ:

- Bác sĩ cứ tiêm cho cháu đi! Cháu chịu đau được. Miễn là được nhanh khỏi bệnh để về quê đi học. Cháu đã hứa với bạn, chúng cháu sẽ cùng học chung với nhau năm lớp 3 và những năm tới nữa. Bạn ấy đang chờ cháu ở quê. Na lén nhìn con búp bê nằm cạnh mình rồi mỉm cười. Chắc con bé đang nghĩ tới cái Hà, bạn thân của nó. Mắt bác sĩ rơm rớm khi nghe Na nói. Bác phải dừng lại một lúc trước khi tiếp tục tiêm thuốc cho nó. Cả phòng bệnh ai nghe cũng lặng người thương cảm.

- Bệnh của cháu Na phải cần rất nhiều tiền để tiếp tục điều trị. Căn bệnh ung thư máu của cháu mặc dù ở giai đoạn đầu nhưng nếu không tiếp tục thì hi vọng sống sẽ rất mong manh.

- Bác sĩ nói thế nghĩa là… con tôi… cháu nó có thể sẽ…

- Đấy là trường hợp gia đình mình không có đủ tiền để xạ trị đều cho cháu mỗi tháng. Còn nếu có một điều kỳ diệu nào đó thì... Ông bác sĩ ngập ngừng. Chị Thủy lững thững bước ra khỏi phòng khám, khuôn mặt thất thần, vẻ mệt mỏi, lo lắng bao trùm lên dáng người mảnh mai, nước da đen sạm vì sương gió và bao lo toan của chị. Nhìn con gái nhỏ thó ngồi ở chiếc ghế nhựa đằng xa chờ mẹ, đôi mắt thơ ngây đang mỉm cười ngắm nhìn những chùm hoa muồng vàng rực rỡ giữa sân bệnh viện, chị càng thương con vô cùng. Ước gì là chị chứ không phải con mắc căn bệnh hiểm nghèo ấy. Dù trong nhà hiện tại không còn thứ gì đáng giá để bán lấy tiền chữa bệnh cho con; dù có phải đi vay đi mượn, phải chạy ngược xuôi hay cầu vái tứ phương, dẫu cực đến mấy nhưng nếu con gái chị khỏe mạnh trở lại, vợ chồng chị cũng cam lòng.

- Mẹ ơi, con khỏe rồi, mình về nhà thôi! Con bé chạy đến nắm lấy tay chị Thủy hớn hở. Cứ sau mỗi đợt xạ trị xuất viện trở về, con bé lại vô tư, lại vui vẻ như thế.

- Ừ. Mẹ con mình đi lấy đồ rồi về.

- Na ơi… !

- Na về rồi. Na khỏe lại rồi. Hà vào đây! Nghe giọng Hà gọi ngoài ngõ, con bé tức thì chạy ra hí hửng cười, dẫn tay bạn vào nhà. Cả hai cùng lấy con búp bê Bạch Tuyết ra, cùng ra vườn hái hoa lá chơi trò bán hàng.
- Giá như mẹ Thủy có nhiều tiền như số tiền mình hái từ lá dâm bụt này nhỉ?

- Để làm gì vậy Na?

- Để chữa bệnh cho Na. Hôm qua, Na thấy mẹ nói chuyện với bác Hai nhà bên, mẹ Na đã khóc. Mẹ bảo nếu không có tiền để tiếp tục chữa bệnh thì Na sẽ chết.

Từ lúc sang nhà Na về đến giờ, Hà ngồi im lặng trước hiên nhà. Nó mải mê ngắm bông hướng dương đang bung nở dưới ánh mặt trời. Nó nghĩ. Bông hoa vừa giống như mặt trời bé con lại vừa giống nụ cười của Na. Nó định chạy sang rủ Na ngắm hoa hướng dương nhưng lại sợ Na mệt nên thôi. Con bé liền chạy vào tìm chiếc cặp, lấy ra hộp bút màu cũ, thêm tờ giấy học sinh rồi vừa nhìn vừa cắm cúi vẽ. Nó nhủ thầm sẽ vẽ lại bông hoa hướng dương này kèm theo lời chúc Na nhanh khỏi bệnh rồi đem sang tặng Na. Nó cười một mình. Nó làm điều bí mật ấy với tất cả sự chân thành và lòng tin tốt đẹp dành cho Na.

- Na ơi…

- Mình đây!

- Tặng Na này. Đây là bông hướng dương trong vườn nhà Hà. Hà đã vẽ nó cả chiều nay đấy.

- Ôi! Hà vẽ đẹp quá!

- Mình mong bạn sẽ như bông hoa hướng dương này, sẽ mạnh mẽ để đuổi căn bệnh ung thư ra khỏi người, để chúng mình sẽ mãi là bạn thân với nhau.

Nắng chiều xuyên qua tán ngọc lan đương bắt đầu những nõn búp trắng muốt, mũm mĩm nơi đầu ngõ nhà Na. Hai đứa trẻ với nét cười trong sáng vẫn đang say sưa nói về bông hướng dương trong bức tranh mới vẽ.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Hai đứa trẻ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO