Trảng sim bên đồi

(Hữu Loan)| 07/06/2019 08:29

Tạp bút của Y Nguyên

ADQuảng cáo

…Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím

Áo nàng màu tím hoa sim…

***

ADQuảng cáo

Tôi yêu hoa sim, yêu cả bài thơ Màu tím hoa sim của Hữu Loan. Tình yêu ấy bắt nguồn từ kí ức tuổi thơ, nơi cái đồi sim mênh mông ngút mắt chốn quê mà tôi vẫn có dịp chạy nhảy rong chơi mỗi bận theo mẹ qua sông hái củi dịp hè. Gọi “đồi sim” có lẽ không chính xác: nguyên ngọn đồi mọc nhiều cây cối khác, chỉ một trảng bằng bên sườn đồi phía bắc là mọc toàn sim. Những bụi sim cao ngang đầu người, lá hình bầu dục mọc đối nhau. Gân lá chạy xuôi chia lá thành nhiều “múi” phồng căng trông rất khéo! Hoa sim tím phớt ngả hồng, không tím đậm như hoa mua. Vậy nhưng mùa hoa nở rộ, nhìn từ xa, trảng sim bên đồi vẫn ngút tím một màu đầy mê hoặc trong kí ức tuổi thơ. Đẹp; nhưng cái đẹp thanh sắc kia chỉ ám ảnh nhiều khi tôi đã lớn; còn ngày nhỏ, ham trèo, lội đồi sim cái chính vẫn là mê… ăn. Trái sim nhỏ cỡ đầu ngón tay hình trứng, một đầu có “mũ”; tức những tai khum - dấu vết sót lại của đài hoa – hệt như tai trên đầu trái măng cụt. Trái sim chín tới có màu hồng tím; chín nữa thì sậm đen, ngoài phủ lớp lông tơ, bên trong vô số hạt nhỏ. Ăn ngòn ngọt chứ không ngọt đậm. Vậy nhưng ngon; cái ngon của món “lộc trời” được núi rừng ban cho không phải tốn tiền…

Ảnh minh họa

Ngày nào được đi hái củi tôi cũng kì kèo “dụ” mẹ dắt tới đồi sim. Thương con gái nên mẹ chiều chứ hái củi đồi sim vừa ít củi lại phải đi xa. Đã vậy còn phải lo “canh” tôi, rất cực! Lần ấy tôi mê theo sim chín, ráng hái cho đầy mũ, không nghe tiếng mẹ gọi. Báo hại mẹ chạy tìm tôi bỏ cả củi đuốc, còn vấp đá tai mèo toạc da chân, máu chảy ròng ròng! Thương mẹ; nhưng cái máu mê sim thì không sao bỏ được. Có điều những lần sau tôi “khôn” hơn chút đỉnh; cứ vừa lủi bụi chui bờ vừa thỉnh thoảng gọi cầm canh “má ơi, má ơi”. Nghe mẹ “ơi” một tiếng trả lời mới yên tâm hái tiếp…

Mỗi lần quơ xong gánh củi chà khô mẹ “khoán” để được lội đồi sim, việc đầu tiên của tôi là bành bụng ra… ăn. Ăn tới lúc nhựa sim dính tím lưỡi tím răng không còn ăn nổi mới hái đùm vô bao, vô mũ mang về. Khoản “lộc” ấy xuống tới đồng bằng đương nhiên thành của quý. Đem chia, con Út sẽ được phần to nhất; còn lại là anh chị và mấy đứa bạn thân chưa biết mùi rừng núi. Đương nhiên ăn xong đứa nào cũng tít mắt tít mũi mà mơ được một lần lên đồi hái sim cho thỏa thích...

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Trảng sim bên đồi
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO