Tạp bút: Cõng cha

27/12/2019 08:52

Tác giả: Quốc Diễn

ADQuảng cáo

Hôm nay khi đang soạn đồ chuẩn bị cho một chuyến đi xa, tôi vô tình đọc lại bài thơ của nhà thơ Trương Minh Nhật, được tôi viết trên cuốn sổ tay đã cũ cách đây hơn mấy năm về trước “Cõng cha lên đỉnh núi chơi/Mai sau cha có về trời... cũng cam”. Tôi đọc lại mà thẫn thờ, hóa ra cũng đã lâu rồi chưa về thăm nhà. Bất chợt lại nhớ nhà, nhớ cha - người đã một đời cơ cực “cõng con” nên người.

Ảnh minh họa

Ngày xưa, gia đình tôi vốn nghèo khó, mẹ hay đau bệnh nên chỉ làm việc nhẹ nhàng, mọi việc trong nhà đều do cha gánh vác. Kể từ khi còn nhỏ, cha luôn hiện diện và đồng hành trong tất cả nhịp thở của tôi. Tôi chập chững lên ba, cha thường cõng tôi dạo quanh xóm, chiều tối nào cũng thế thành ra quen. Có những hôm cha bận không về, tôi khóc hết nước mắt. Khi tôi lớn lên một chút, ngày mẹ vắng nhà, những hôm làm rẫy trên nương cha cõng tôi trên lưng theo cùng. Quãng đường tuy không quá xa nhưng tôi cảm nhận rõ những giọt mồ hôi ướt trán, ướt cả tấm áo mỏng cha mang. Dẫu có mệt, cha chẳng bao giờ than phiền như chính cách mà cha một đời hy sinh, gánh vác gia đình qua bao gian truân cuộc sống. Biết bao nhiêu rộn ràng tuổi thơ trên lưng cha được tôi lưu giữ gọn gàng. Trong vùng ký ức xanh rượi đó, chẳng ai nào quên.

ADQuảng cáo

Tôi vẫn nhớ như in, ngày tôi vào lớp 1. Mẹ về quê giỗ ngoại, cha một mình chuẩn bị cặp sách, tối cha ra đầu ngõ, mua về một đôi dép mới để kịp mai mang tới trường. Sáng đó, trời xanh mát cha cầm chặt tay băng qua cánh đồng lúa đang trổ đòng. Con đường dẫn tới trường dài hơn cây số đẫm nước sau trận mưa xối xả lúc đêm, mặt đường trở nên ẩm ướt và mưa tạo thành những vũng nước lớn. Để giữ sạch quần áo, cha cõng tôi trên lưng như thói quen thường lệ... Đi một đoạn, gặp người quen cha lại tự hào khoe đưa con đến trường, ánh mắt chan chứa niềm tự hào. Chính trên hành trình ấy đã ghi những bước chân bỡ ngỡ của một đứa trẻ và tình thương bao la của cha dành cho tôi.

Ngày tôi lên phố học đại học, cả đêm cha không ngủ, dặn tôi đủ thứ. Lúc lên xe ngó qua ô cửa, tôi thấy cha nấp sau hàng hoa giấy trước nhà vờ không cho tôi biết. Có dịp mẹ kể, hôm đó nước mắt cha rơi. Cứ mỗi lần có dịp lên thăm, cha lại mang những món quà quê từ mớ rau đến con gà tre nhà nuôi… dù thành phố chẳng thiếu món gì, cha bảo: “Chia cho mấy anh em cùng phòng, ăn lấy sức học”.

Nhiều người thường nói cha tôi hiền lành, chất phác nhưng ẩn sâu vẻ bề ngoài ấy là người đàn ông bản lĩnh, can trường luôn hi sinh tất cả vì gia đình. Tôi biết mình thật hạnh phúc khi có một người cha như thế. Và may mắn hơn nhiều người, tôi vẫn còn cha, để mỗi khi buồn tôi luôn thể gọi “Cha ơi”, để tâm hồn luôn được vỗ về, an ủi. Rời xa vòng tay cha, tôi trải qua những thương đau, mất mát cuộc đời. Đổi lại tôi được trui rèn và khôn lớn từng ngày, tôi hiểu được những khó khăn nhọc nhằn cha đã từng gồng gánh. Để rồi sẽ đến một ngày, tôi sẽ thay cha lo phần còn lại, để được cõng cha trên hành trình cuối cuộc đời.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Tạp bút: Cõng cha
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO