Tản văn: Rơm vàng sợi nhớ sợi thương

30/07/2020 06:18

Tác giả XANH NGUYÊN

ADQuảng cáo

Ai đã từng sinh ra và lớn lên ở quê, hẳn sẽ có nhiều cái dung dị nhưng khiến ta luôn khắc khoải, nhớ thương. Làng quê yêu dấu với dòng sông, cánh đồng, con đường làng, ngôi nhà nhỏ,… đều trở thành máu thịt trong tim, nhất là đối với những người con xa xứ. Với tôi, đơn giản chỉ là những sợi rơm vàng cũng khiến thương nhớ đến quê hương da diết.

Làng tôi thuần nông, quanh năm chỉ biết làm bạn với ruộng đồng. Thời ấy, rơm rạ nhiều là vậy nhưng chẳng ai lãng phí bỏ nó đi. Bởi nhà nào cũng nuôi trâu bò làm sức kéo, rất cần rơm cho chúng ăn. Rơm còn để nấu nướng và dùng cho bao nhiêu việc khác nữa. Thế nên, nhà nào cũng có vài ba đống rơm to ụ như những chiếc nấm lớn “mọc” nơi góc vườn nhà.

Ảnh tư liệu

Vào mùa gặt, cả làng quê lại thơm nồng mùi rơm mới. Rơm trên sân nhà ngập nắng. Rơm trên đường làng quanh co. Rơm nằm phơi mình giữa đồng quê bát ngát. Những cọng rơm dù có tươi ướt nhưng chỉ cần một ngày được nắng đã khô ráo và nhẹ tênh. Rơm cứ giăng mắc, vấn vít chân người đi khắp nẻo quê như điểm tô, líu kéo, gợi nhắc người ta phải để ý, nhớ thương.

ADQuảng cáo

Những cây rơm nơi góc vườn nhà là hình ảnh của thân thương, thanh bình của bao miền quê. Rơm dung dị mà gợi nhớ bao chuyện gia đình, xóm làng. Nhớ sao những ngày nấu cơm bằng rơm. Ngồi trong bếp, tay cứ đều đều luồn từng nắm rơm khô vào dưới chiếc kiềng sắt ba chân để giữ lửa không bị tắt. Lửa rơm tỏa lan hơi ấm râm ran, thoảng thơm mùi đồng quê dịu nhẹ. Gặp những hôm rơm bị ướt hoặc rơm cuối mùa đã mùn mục, khói rơm cứ nghi ngút trong bếp làm mắt đỏ hoe, cay xè, rơm rớm nước như mới khóc. Nấu xong được một bữa cơm, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn cả người.

Tuổi thơ nơi quê nghèo là những tháng ngày lũ trẻ chúng tôi có biết bao niềm vui bên những sợi rơm vàng. Rơm tết thành những chiếc nùn đốt cháy âm ỉ sưởi ấm cả ngày. Rơm hun khói bắt chuột ngoài đồng. Rơm nướng ngô khoai nơi bờ ruộng. Lại có cả những đêm trăng thanh chơi trốn tìm trong những đống rơm. Khi vui, đứa nào cũng hả hê nói cười. Chỉ khi tan cuộc chơi về nhà, đứa nào đứa nấy lại ngứa ngáy gãi đỏ cả người chẳng thể ngủ. Vậy mà những thú vui bên rơm rạ ấy cứ mãi dọc dài theo năm tháng tuổi thơ chẳng thể nào dứt. Và rồi những ký ức tuổi thơ năm nào lại vẫn vẹn nguyên ngỡ như chuyện của ngày hôm qua.

Rơm cũng gợi nhớ những nỗi nhọc nhằn, vất vả nơi quê nhà. Tôi thương mẹ một thời oằn mình nặng những gánh rơm trên vai. Đó là vào cuối mùa gặt, mẹ thường xuống đồng mót rơm mang về.

Chỉ là rơm rạ thôi, đôi khi chúng vẫn nằm lăn lóc bên đường nào ai đoái hoài đến. Vậy nhưng đó lại là những gì thân thương quá đỗi đối với những ai đã bao năm lớn lên với ruộng đồng. Và với tôi, những sợi rơm vàng là những sợi nhớ sợi thương, là quê hương yêu dấu!

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Tản văn: Rơm vàng sợi nhớ sợi thương
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO