Tản văn: Nhớ mùa hoa cà phê Tây Nguyên

12/03/2020 08:38

Tác giả: Tăng Hoàng Phi

ADQuảng cáo

Sáng nay đang nhấm nháp từng giọt cà phê thơm phức, tôi được bạn nhắn tin “Mùa hoa cà phê đã nở, có về Tây Nguyên một chuyến nữa không?”. Tôi thảng thốt giật mình. Thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà đã tròn một năm. Đúng tháng Ba năm ngoái, vào mùa hoa cà phê nở, tôi xách ba lô tới Tây Nguyên.

Ảnh: Phan Hiền

Tôi đến với Tây Nguyên rất nhiều lần nhưng đúng chỉ một lần trùng vào dịp hoa cà phê nở. Bạn nói, dường như những bông hoa cà phê luôn đợi đúng tháng Ba để "rủ nhau" bung nở. Tháng Ba, Tây Nguyên vì thế mà rực rỡ hơn, yêu kiều hơn. Trong một quán cà phê nhỏ, giản dị, ấm cúng, không khí ra xuân trong lành, mát dịu, tôi và bạn gọi một ly cà phê phin, vừa nhấm nháp vừa nói chuyện. Bạn nói vui rằng, đến Tây Nguyên mà không uống cà phê coi như chưa biết Tây Nguyên. Ai đến Tây Nguyên, dẫu không phải là người mê cà phê nhưng cũng một, vài lần gọi cà phê để thưởng thức. Phóng tầm mắt ra không gian bốn phía, tôi có thể thấy cả một vùng trời đất đỏ bazan hoa cà phê đang bung từng cánh trắng muốt rất đẹp. Cây cà phê được phủ kín những quả đồi, từng cung đường. Ngồi trong khung cảnh ấy, tôi lại muốn hát lên một khúc hát về Tây Nguyên hùng vĩ, muốn có một cái cọ cạnh mình để vẽ nên bức tranh thiên nhiên tươi đẹp yên bình ấy đến nhường nào.

ADQuảng cáo

Như đọc được ý nghĩ của tôi, uống giọt cà phê cuối cùng bạn bảo ngồi lên xe bạn chở vào đồi trồng cây cà phê. Dốc Tây Nguyên uốn lượn trông mềm mại như dáng người con gái, sương bảng lãng quấn quýt và xa xa là những mái ngói nhấp nhô. Đi giữa đồi hoa cà phê nở rộ, dường như lòng tôi cũng hân hoan theo. Cảm giác như tâm hồn được hòa quyện với thiên nhiên, mọi ưu phiền, mệt mỏi dường như tan biến. Tôi nghĩ trong đầu “Người dân Tây Nguyên thích thật”. Tôi ngước nhìn từ trên cao xuống, vẻ đẹp của hoa cà phê càng diệu kì. Triệu triệu bông hoa kết thành từng chùm trông như những tấm khăn voan trắng muốt, trải dài vô tận. Hoa cà phê chỉ độc mỗi màu trắng, không kiêu sa lộng lẫy như hoa hồng, hoa huệ nhưng lại khiến lòng người ngỡ ngàng, đắm nhìn mãi không thôi.

Lúc nào nghĩ tới những bông cà phê, tôi cũng cảm thấy lòng nao nao, bâng khuâng. Tôi cho dù có viết về hoa cà phê mấy nghìn trang chữ nhưng niềm thương nhớ cũng không vơi đi một chút nào. Và lần nào viết thì trái tim tôi cũng tự dưng ngân lên những nhịp run rẩy không có cách nào kiềm chế được. Lòng tôi lúc đó không ngừng nghĩ về cuộc sống về già của mình sau này. Tây Nguyên mảnh đất trù phú vẫy gọi. Một ngôi nhà gỗ nhỏ, có vườn rau, nép bên đồi hoa cà phê bạt ngàn vào mỗi độ tháng Ba nở trắng muốt. Thật kì lạ, ý nghĩ đó khiến tôi thêm động lực để cố gắng từng ngày…

Người ta nói rằng, trong cuộc đời ai cũng có một miền thương nhớ để nhớ, tôi không ngoại lệ. Miền thương nhớ trong tôi nhiều khi đặc biệt và giản đơn lắm! Như hôm nay đây, trong một buổi tháng Ba nắng vàng như rót mật, tôi lại nhớ về những bông hoa cà phê trắng muốt, nhớ nắng, gió, sương mai, nhớ đại ngàn Tây Nguyên hùng vĩ cùng con người chân chất, dân dã nhưng vô cùng mến khách. Miền thương nhớ ấy luôn ngưng đọng một phần ở trong trái tim tôi.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Tản văn: Nhớ mùa hoa cà phê Tây Nguyên
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO