Tản văn: Màu nắng tuổi thơ

19/03/2020 07:25

Tác giả: Hồng Ngọc

ADQuảng cáo

Tôi yêu sắc vàng trải khắp không gian, nhớ khôn tả giây phút lòng khoan khoái dang tay vờn những cánh bướm vàng vùng vẫy giữa nền trời cao rộng. Tây Nguyên mùa này, bướm đã giăng đầy trên những bãi đất trống, ai chu du khắp nẻo đường đều nhận thấy đâu đó thoảng mùi đất đỏ yêu thương. Đó là nơi có những đồi cà phê bạt ngàn, có người mẹ Ê đê địu con lên rẫy mà hăng say lao động, có những đứa trẻ lớn lên từ màu nắng với nước da đen sạm chắc khỏe như lim.

Ảnh tư liệu

ADQuảng cáo

Tuổi thơ của tôi gắn liền với những đứa trẻ bản địa đen nhẻm, bụi đất mà hồn nhiên. Vốn sinh ra là một phần của mảnh đất Tây Nguyên hùng vĩ, dù cởi trần, không nón mũ nhưng nắng gió cao nguyên chẳng thấm thoát gì, chúng vẫn khỏe mạnh, lớn phổng với nước  da ngăm đen. Trong đám, chỉ có mình tôi là yếu như sên, trưa thì cười đùa còn tối về nằm liệt vì cảm nắng. Tuổi thơ trẻ thật đẹp, dù có chút ngang bướng. Có những trưa hè, mặc kệ mẹ la mắng, tôi vẫn đầu trần cùng lũ bạn rong chơi khắp chốn. Chân đạp đất đỏ, hối hả chạy theo tiếng sáo diều vi vu, lùng sục khắp chốn hái đủ thứ hoa dại tết thành những vòng nguyệt quế xinh xinh. Nhớ những ngày hì hục mò ốc, tranh nhau nhặt sỏi xây nhà lầu, xe hơi và rồi cả lũ đuổi bắt nhau, tiếng cười rộn vang con đường đượm màu dã quỳ vàng rực...

Mỗi buổi tan trường những tà áo dài trắng cứ thế mà hối hả chạy đua với nắng. Cũng có những ngày tâm hồn tôi tan trong sắc nắng, thấy hạt nắng vỡ òa trong tiếng cười hồn nhiên, thơ dại, nắng hí hửng chạy theo bước chân chim chích, khẽ khàng lẩn trốn trong tà áo thướt tha. Cô học trò yêu nắng cao hứng dang tay hái nắng nhưng lẽ thường tình nắng cứ vô hình nào thể chạm tới, chẳng đong đếm được nên đành ngậm ngùi từ bỏ ý định giấu nắng làm của riêng.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Tản văn: Màu nắng tuổi thơ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO