Tản văn: Hương rừngTây Nguyên

11/12/2020 08:31

Tác giả: Lê Hòa

ADQuảng cáo

Xe bắt đầu leo lên đèo, không khí loãng dần, loãng dần trên từng mét độ cao. Tôi choàng tỉnh sau một chặng đường khá dài. Mở mắt và choáng ngợp: Ôi mình đã lên đến Tây Nguyên, mình đang trở về nhà. Núi rừng đây rồi! Tôi vui sướng với cảm giác này, bèn khẽ bấm nhẹ cửa kính xe xuống. Mùi hương rừng Tây Nguyên ngào ngạt thơm ùa vào trong xe. Cái lành lạnh trong lành xua tan đi những mệt mỏi. Tôi mở lòng đón nhận một mùi hương khác biệt đến lạ kỳ! Mùi hương mà không nơi nào có được, chỉ có thể là Tây Nguyên.

Ảnh tư liệu

ADQuảng cáo

Tôi ngả lưng và thiêm thiếp đi cùng mùi hương rừng chếnh choáng…Trong giấc ngủ ngắn mong manh, chòng chành theo nhịp dốc uốn lượn, những ký ức đẹp đẽ và ngọt ngào bất chợt ùa về trong tôi: Chợt nhớ cái nắm tay đầu tiên với bạn gái giữa núi đồi mênh mông. Buổi chiều ấy, giữa đồi thông bát ngát, hương rừng cũng ngạt ngào và mê đắm như thế này. Ngày đó, Tây Nguyên còn nhiều sương. Mùi sương trộn lẫn với mùi rừng tạo nên bao khoảnh khắc thăng hoa đến đê mê.  Để khi xa mối tình đầu ấy, tôi vẫn mãi khắc khoải không nguôi. Cũng may mà có hương rừng níu giữ và neo lòng tôi lại, để những vết thương chóng lành.

Còn nhớ, một chiều dã quỳ dài dằng dặc, tôi cùng một lữ khách đến từ nước ngoài đã đi suốt mấy cây số để khám phá đời sống của bà con dân tộc thiểu số nơi đây. Những nét đặc sắc của văn hóa bản địa được gợi mở trong câu chuyện về đất và người Tây Nguyên, dưới hương rừng chân thành, mộc mạc. Cô lữ khách của tôi cứ mắt chữ a mồm chữ o để lắng nghe bao huyền tích Tây Nguyên giữa màu đất đỏ thắm, thi thoảng cô dừng lại, dang tay hít thở. Tôi ngạc nhiên hỏi: Sao bạn lại hít thở sâu như thế, hẳn bạn cảm nhận thấy điều gì đặc biệt chăng?! Cô ấy vui vẻ: Ô bạn không thấy sao? Có một mùi hương rất lạ ở nơi này. Một mùi hương đặc biệt mà không nơi nào có được. Nó rất quyến rũ. Tôi lắng lòng lại và cũng dang tay hít thở y như cô ấy. Một cảm giác khoan khoái lạ thường: A thì ra là hương rừng. Mùi hương trong lành và tinh khiết của núi đồi. Có lẽ do tôi sống quá lâu ở nơi này rồi, nên mùi hương đã trở thành quen thuộc đến nỗi tôi hiếm khi cảm nhận thấy nó….

Về với Tây Nguyên, tôi yêu nơi này bằng tình yêu thân thương ruột thịt. Tôi nhớ nơi này bằng nỗi nhớ của những kẻ yêu nhau nhớ về. Mỗi lần trở về đây là bao vết thương của lòng tôi bỗng được hàn gắn, lành lặn một cách diệu kỳ. Tôi lại cảm nhận được thực tại, cảm nhận được tình yêu cuộc sống, cảm nhận được tình người ấm áp thân thương, chân thành mộc mạc. Chợt nhận ra, khi ta thực sự cảm nhận được thực tại, yêu được thực tại cũng là lúc lòng mình mênh mông rộng mở nhất, đó cũng là lúc niềm hạnh phúc dâng trào mọi ngóc ngách của tâm hồn nhất. Cảm ơn Tây Nguyên! Cảm ơn hương rừng diệu kỳ và mê đắm đã cho tôi nhận ra điều ấy.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Tản văn: Hương rừngTây Nguyên
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO