Thơ của Trần Kỳ Duyên
Ảnh minh họa |
Hàng tre đứng đó nghiêng mình
Bốn mùa tỏa bóng như hình quê hương
Để cho nỗi nhớ niềm thương
Một miền quê nhỏ vấn vương trong lòng
Ngày thơ dạo bước thong dong
Từng cơn gió mát bềnh bồng thoảng qua
Những trưa vang vọng tiếng gà
Ngỡ như câu hát quê nhà thân quen
Thời gian ai nhớ ai quên
Hàng tre vẫn đứng bình yên bên đường
Vi vu cánh bướm cánh chuồn
Trẻ thơ chân đất đầu trần đùa vui
Bao mùa cứ mãi lặng trôi
Về nghe thương nhớ bồi hồi trong tim
Vẫn hàng tre đứng lặng im
Ai còn tìm kiếm bóng mình xưa xa.