Nhớ tết ở Tây Nguyên

21/01/2022 08:49

Tản văn của Hồ Xuân Hải

ADQuảng cáo

Chiều cuối năm, tôi đang mông lung nghĩ về tết thì mẹ gọi điện. Năm nay có về Tây Nguyên ăn tết không con? Mẹ hỏi, nhưng tôi cảm nhận được trong giọng nói của mẹ có chút âu lo. Chắc tết này, con không về đâu mẹ ạ!

Tôi tắt máy, hai khóe mắt cay cay rồi những giọt nước mắt cứ thế chảy xuống hai bên má. Bao nhiêu kỷ niệm đẹp, bao nhiêu nỗi nhớ đưa tôi trở về với những tháng năm gian khó mà đằm sâu hương vị tết ở Tây Nguyên.

Tôi đã rời xa Tây Nguyên và đã được đón hàng chục cái tết ở nhiều vùng đất khác nhau. Song không có bất cứ nơi nào để lại ấn tượng sâu đậm như những lần đón tết ở Tây Nguyên, vùng đất tôi luôn tự hào mỗi khi nhắc tới, bởi nơi đây đã cưu mang tôi, che chở tôi và đem lại cuộc sống tươi đẹp cho tôi và cả gia đình...

Ngày xưa, khi còn ở xứ Nghệ, gia đình tôi rất khó khăn, chẳng có thu nhập gì ngoài số tiền ít ỏi từ công việc làm muối. Ngày tết cũng như ngày thường chỉ khác là ngày tết có thêm nén hương thơm thắp trên bàn thờ. Rồi đầu năm tám bảy của thế kỷ trước, khi tết mới vừa qua được vài tháng thì gia đình tôi đã quyết định chuyển vào Tây Nguyên. Đó là vùng đất heo hút, bốn bên bao quanh bởi núi rừng. Mẹ tôi ôm ba đứa con vào lòng khóc sưng cả mắt. Cha xoa đầu ba đứa con rồi nói với mẹ tôi lời an ủi. Do chưa quen nên thế thôi. Ở đây đất trồng cây gì cũng nhanh tốt, chẳng mấy chốc nhà mình sẽ chẳng phải lo đói cái ăn.

ADQuảng cáo

Ảnh tư liệu

Ngày cận tết cũng là lúc gia đình tôi thu hoạch xong mùa màng. Ai cũng vui và phấn khởi vì được mùa lúa, được mùa ngô, được mùa khoai. Trong bữa cơm chiều, cha vừa ăn vừa nhìn vào những bao lúa xếp trong góc nhà, những củ khoai lang và những bông ngô mới thu hoạch ngoài vườn mang về chất thành từng đống to từ thềm ra sân rồi nói với cả nhà trong niềm vui sướng. Sau bao ngày vất vả, khó nhọc với ruộng vườn cuối cùng gia đình mình cũng được hưởng niềm vui. Mẹ nhìn anh em tôi và nói. Từ nay các con của mẹ sẽ không phải nhịn bữa nữa. Mẹ sẽ nấu cho các con được ăn no.

Ngày đó rừng rú âm u, nhà ở thưa thớt, từ nhà này sang nhà kia chỉ là con đường mòn. Chợ chưa có, tạp hóa cách xa nhà gần chục cây số, muốn mua hàng thì phải đi bộ. Vậy nên ngày tết nhà tôi cũng chẳng sắm gì, trong nhà có gì dùng nấy. Tôi nhớ, chiều ba mươi tết, sau khi đặt những cái bánh chưng lên bàn thờ, mẹ mang ra một cái bánh chưng nhỏ cho anh em chúng tôi ăn. Đó cũng là lần đầu tiên tôi được thưởng thức loại bánh này. Lạ miệng nên vừa ăn anh em tôi vừa xuýt xoa khen ngon. Một cảm giác thật tuyệt vời khiến tôi nhớ mãi.

Đêm ba mươi trời vừa lạnh vừa tối, cả gia đình ba thế hệ ngồi quây quần bên đống lửa than hồng vừa sưởi ấm, vừa nướng ngô nướng khoai cùng ăn chờ đón năm mới. Tôi cảm thấy thật vui bởi đêm giao thừa còn có sự hiện diện của những người bà con hàng xóm đến nhà chúc tết. Mọi người cùng nhau nhảy múa quanh đống lửa và cùng nhau hát vang lời bài hát “Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng”… Những cái tết vui vẻ như thế còn lặp lại vào những năm sau đó. Đó là những cái tết thiếu thốn về vật chất nhưng tình cảm luôn đong đầy.  

Rồi tôi lớn lên và rời xa Tây Nguyên, vì công việc nên rất ít khi có dịp về đón tết cùng với gia đình. Mà bây giờ ông bà tôi đã mất không còn cảnh sum vầy như xưa. Và xã hội cũng đã phát triển nên điều kiện vật chất của ngày tết cũng theo đó ngày một tốt hơn, chất lượng hơn, không còn phong tục đón tết giống như trước đây nữa. Song mỗi lần có dịp về Tây Nguyên ăn tết, tôi lại được anh em bà con đón tiếp rất thân tình. Vì thế vào thời khắc cuối năm tâm trí tôi cứ luôn đau đáu hướng về Tây Nguyên, vùng đất đã chở che nuôi tôi khôn lớn. Năm nay dịch bệnh không về Tây Nguyên được, tôi lại hoài niệm về những lần đón tết ở nơi đây.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Nhớ tết ở Tây Nguyên
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO