Nghĩ về Đảng qua những vần thơ

Nguyễn Văn Thanh| 31/01/2020 08:31

90 mùa xuân, kể từ khi có Đảng, đất nước ta, dân tộc ta đã có được cuộc sống mới, mùa xuân mới rạng rỡ. Đảng, Bác và mùa xuân cách mạng của dân tộc luôn là niềm tự hào, cảm hứng cho bao thế hệ nhà thơ chiến sĩ, văn nghệ sĩ sáng tác với nhiều tác phẩm hay.

ADQuảng cáo

Tranh minh họa

Mùa xuân 1930 (ngày 3/2), Đảng Cộng sản Việt Nam ra đời. Lịch sử ghi rõ, năm 1911, Nguyễn Tất Thành - Nguyễn Ái Quốc rời bến cảng Nhà Rồng bôn ba tìm đường cứu nước từ Pari đến Luân Đôn, Mátxcơva, đã tìm đến với chủ nghĩa Mác-Lênin để giải phóng dân tộc bị áp bức, xây dựng nền độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xã hội. Nhà thơ Chế Lan Viên viết: “Luận cương đến Bác Hồ/Và Người đã khóc/Lệ Bác Hồ rơi trên chữ Lênin/Bốn bức tường im nghe Bác lật từng trang sách gấp/Tưởng bên ngoài đất nước đợi mong tin”. Rồi Người reo lên một mình như nói cùng dân tộc: “Cơm áo là đây! Hạnh phúc đây rồi!”/Hình của Đảng lồng trong hình của Nước/Phút khóc đầu tiên là phút Bác Hồ cười” (Người đi tìm hình của nước-Chế Lan Viên).

Từ đó, màu cờ đỏ của Đảng chói lọi như mặt trời mới mọc, xé tan màn đen tối, soi đường dẫn lối cho Nhân dân ta vững bước tiến lên con đường thắng lợi trong cuộc cách mạng phản đế, phản phong: “Đảng nghĩ số triệu dân, nghĩ sức nước sông Cả, sông Hồng/Những vóc dáng những Trường Sơn, dung mạo những đồng bằng/Những mâm cơm ta có gì, Trung ương phải nghĩ/Một lạng ngô thôi cũng lo đều cho mười chín triệu đầu dân…/Ta nghĩ chuyện nghìn năm chưa kịp nghĩ/Và đôi mắt thần của Đảng chiếu tầm xa” (Nghĩ về Đảng - Chế Lan Viên).

Mùa xuân năm 1941 là một mùa xuân đặc biệt trong cuộc đời Chủ tịch Hồ Chí Minh và Nhân dân ta. Cảm xúc về nơi ở đầu tiên trong lòng Tổ quốc, Bác Hồ làm mấy câu thơ: “Non xa xa, nước xa xa/Nào phải thênh thang mới gọi là,/Đây suối Lê nin, kia núi Mác/Hai tay xây dựng một sơn hà” (Pác Bó hùng vĩ-Hồ Chí Minh). Hai điệp từ “xa xa”, tạo âm hưởng mênh mang, gợi nên một không gian bao la, rộng dài vô tận. “Nào phải thênh thang mới gọi là”, Pác Pó vô cùng hùng vĩ, song cái thênh thang nơi đây chỉ dừng lại ở mức độ “gọi là”, phía trước của Bác còn cả một giang sơn tươi đẹp, nhưng còn chìm trong nô lệ, lầm than!

Bác nhớ về C.Mác, nhớ Lênin. Ngay trong những ngày gian khổ, Người đã đặt tên “Đây suối Lênin, kia núi C.Mác”. Bởi vì một lẽ: Người luôn tâm niệm một cách sâu sắc rằng chủ nghĩa Mác-Lênin là đỉnh cao của trí tuệ văn hóa loài người, là kim chỉ nam cho hành động cách mạng của chúng ta. Tố Hữu đã cảm nhận rất đúng điều này: “Bác đã về đây, Tổ quốc ơi!/Nhớ thương hòn đất ấm hơi Người/ Ba mươi năm ấy, chân không nghỉ/ Mà đến bây giờ mới tới nơi!” (Trường ca -Theo chân Bác).

Và cũng từ đấy Đảng và Nhân dân ta thành một khối thống nhất không thể tách rời, trở thành sức mạnh diệu kỳ: “Đảng ở đâu/Cây nở thêm hoa/Lúa thêm hạt, mái nhà thêm ấm khói/Đảng ở đâu quân thù sợ hãi/Như ngồi trên đống lửa phun” (Bài thơ tặng Đảng-Hoàng Trung Thông).

Sứ mệnh đó cũng chính là sức sống mãnh liệt của một dân tộc chưa bao giờ chịu khuất phục lưỡi gươm, họng súng của lũ giặc xâm lăng, giữa những đau thương, gian nan nhất vẫn tươi một niềm tin hy vọng: “Còn Đảng là còn đất nước/Còn cuộc sống và còn mơ ước/ Sau gian nan lấp lánh một niềm vui/Người này hy sinh, người khác đứng lên rồi” (Từ nơi này nghĩ về Đảng-Xuân Sách).

ADQuảng cáo

Với nhà thơ, chiến sĩ Lê Đức Thọ yêu mến và sáng tác thơ như đã tiếp cho ông sức mạnh đấu tranh với kẻ thù ở chốn tù ngục. Hướng tới lý tưởng “dựng nên xã hội hoàn toàn tự do”, thơ Lê Đức Thọ tràn trề niềm lạc quan cách mạng, đặc biệt dào dạt cảm hứng xuân: “Một mùa xuân mới không xa nữa/Nó đã đương về với thế gian/Trăm cánh hoa lòng đều hớn hở/ Không còn tiếng khóc với lời than!”. Đến với Đảng, mỗi người tự nhủ lòng phải phấn đấu không ngừng để hoàn thiện mình, Lê Đức Thọ không quên nhắc nhở trách nhiệm người đảng viên trẻ: “Muốn hái mùa xuân nhân loại ấy/Còn nhiều vất vả, lắm gian nan”. “Đảng đã cho con cả cuộc đời/Cả mùa xuân thắm rộn vui tươi/Chắp cho đôi cánh thành tiên đó/Con hãy bay đi tận cuối trời" (Cha gọi con đồng chí).

Cả nửa thế kỷ đấu tranh và nổi dậy, mười lăm năm chiến đấu dưới ngọn cờ của Đảng, bao máu xương “bao anh hùng lên máy chém lúc hoàng hôn. Roi vọt Côn Lôn, ngục tù Phú Quốc” (Sao chiến thắng-Chế Lan Viên), tất cả để có những phút giây “Mùa thu xanh ngát sáng Tuyên ngôn”, ngày 2/9/1945, Bác Hồ đọc tại Quảng trường Ba Đình-khai sinh ra nước Việt Nam dân chủ cộng hòa: “Đảng đưa ta về trọn với ngày mai/Đảng của ta, Đảng kính yêu ơi!/Đảng có Bác Hồ đọc Tuyên ngôn độc lập/Đảng có bốn sáu năm bản trường ca đẹp nhất/Đất nước đau thương, Đảng hóa anh hùng” (Kính dâng lên Đảng đóa hoa này-Lam Giang).

Đảng là mùa xuân vô tận, là màu cuộc sống tươi xanh, là niềm tin mãi mãi trường tồn cùng đất nước: “Chỉ biết vậy, từ khi ta có Bác/ Đảng cùng ta như cội liền cành/Là mùa xuân vô tận, lá tươi xanh/ Một lá rụng, lại trăm mầm lộc mới” (Với Đảng, mùa Xuân-Tố Hữu).

Khắc sâu những lời Bác dặn, Đảng ta đã lãnh đạo Nhân dân chiến thắng hai kẻ thù xâm lược, giành độc lập tự do, đồng bào no ấm phát triển dựng xây vững chắc nước non nhà: “Tình ruột thịt Bắc Nam một nhà sum họp/Lời Bác dặn đã hoàn thành trọn vẹn/Giờ này đây Bác ngủ hẳn yên lòng/Trời hôm nay, trong sáng, đẹp vô cùng” (Trận thắng cuối cùng-Lê Đức Thọ). Đảng và Bác đã để lại cho toàn dân tộc một di sản muôn đời chói lọi vẻ vang: “Việt Nam từ khi có Đảng Quang Vinh/ Sau tiếng chặt xiềng dân làm chủ/Mỗi ngày một trang vui ta mở” (Chùm sen đỏ-Tạ Hữu Yên).

Đảng và Bác đã cho bạn bè thế giới niềm tin, hy vọng, tin tưởng vững chắc ở chân lý sáng ngời và Chủ nghĩa Mác-Lênin bách chiến, bách thắng. Nhà thơ Tây Ban Nha Pachêcô đã viết những vần thơ tươi đẹp dành cho Việt Nam: “Hôm nay tôi muốn viết lại cái tên Việt Nam/Để được tạc ghi bằng nét chữ/Một ngọn tháp cao không tháp nào bằng/Một bông hoa đẹp nhất của niềm tin và hy vọng” (Bài ca Việt Nam).

Thơ viết về Đảng, Bác Hồ và mùa xuân dân tộc  khá phong phú, đa dạng, làm sao kể hết... Mỗi bài thơ có một cái hay riêng, để lại một dấu ấn riêng. Ngoài kia xuân lại về, trăm hoa đua nở. Xin kính dâng lên Đảng, Bác Hồ, dân tộc những đóa hoa tươi đẹp, ngát hương. Cám ơn Đảng, Bác đã soi đường, để hôm nay non sông một dải, phố phường yên vui, phồn thịnh.

Mừng năm mới, mừng Xuân Canh Tý, mừng 90 năm Đảng trường tồn vàng son chân lý, mừng mùa xuân của 35 năm tiến hành đổi mới đánh dấu sự trưởng thành về mọi mặt của Đảng, Nhà nước và Nhân dân ta. Đúng như ý nguyện của nhà báo, chiến sĩ, nhà thơ cộng sản Xuân Thủy: “Ta nghĩ ngày mai hết đói nghèo/Hết tù hết tội hết gieo neo/Trong ngoài bốn bể anh em cả/Ôi đẹp vườn xuân những sớm chiều” (Không giam được trí óc). Ngày mai ấy đã trở thành hiện thực, đã “…thức dậy đất đai/Cho áo em tôi không còn vá vai/Cho phần gạo mỗi nhà  không còn thay bằng ngô, khoai, sắn.../Xin bắt đầu từ cơm no áo ấm/Rồi đi xa hơn - đẹp và giàu, và sung sướng hơn...” (Đánh thức tiềm lực -Nguyễn Duy).

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Nghĩ về Đảng qua những vần thơ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO