Đến với bài thư hay: Lời mẹ

Văn nghệ - Ngày đăng : 07:44, 12/03/2021

Nhà thơ Phùng Quán có bài thơ “Lời mẹ dặn” nổi tiếng với những câu thơ khắc chạm vào ký ức người đọc: “Yêu ai cứ bảo là yêu/ Ghét ai cứ bảo là ghét/ Dù ai ngon ngọt nuông chiều/ Vẫn không nói yêu thành ghét/ Dù ai cầm dao dọa giết/ Cũng không nói ghét thành yêu”. Hữu Thỉnh lại có bài “Lời mẹ” cũng thâm trầm, sâu sắc không kém; có điều giọng thơ ở đây không quá rắn rỏi, mạnh mẽ mà chỉ thủ thỉ, nhẹ nhàng như một nỗi niềm riêng.

Lời mẹ

Mẹ đã sinh ra tôi
Đặt tên cho tôi nữa
Một cái tên nôm na
Hồn nhiên như sỏi nhỏ

Cái cối và cái chày
Con mèo và con cún
Yêu mấy vẫn chưa vừa
Thoắt đã thành người lớn

II.
Tôi bước ra ngoài ngõ
Gió thổi nước triều lên
Đi hoài không gặp tiên
Đành quay về hỏi mẹ

 Hãy yêu lấy con người
Dù trăm cay ngàn đắng
Đến với ai gặp nạn
Xong rồi, chơi với cây!

III.
Tôi lại bước dưới trời
Không tiếc mòn tuổi trẻ
Đi hoài không gặp tiên
Lại quay về hỏi mẹ

Hãy yêu lấy con người
Dù trăm cay ngàn đắng
Đến với ai gặp nạn
Xong rồi, chơi với cây!

Ảnh minh họa

Lời bình: Ghi khắc trong tim lời mẹ dạy

Nhà thơ Phùng Quán có bài thơ “Lời mẹ dặn” nổi tiếng với những câu thơ khắc chạm vào ký ức người đọc: “Yêu ai cứ bảo là yêu/ Ghét ai cứ bảo là ghét/ Dù ai ngon ngọt nuông chiều/ Vẫn không nói yêu thành ghét/ Dù ai cầm dao dọa giết/ Cũng không nói ghét thành yêu”. Hữu Thỉnh lại có bài “Lời mẹ” cũng thâm trầm, sâu sắc không kém; có điều giọng thơ ở đây không quá rắn rỏi, mạnh mẽ mà chỉ thủ thỉ, nhẹ nhàng như một nỗi niềm riêng.

Toàn bộ bài thơ “Lời mẹ” được tác giả chia thành ba khúc, từ đó tạo nên cấu tứ tác phẩm để nhà thơ chuyển tải thông điệp và cảm xúc đến với người đọc. Khúc I là bài ca tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng thuở đầu đời khi con được mẹ sinh ra. Khúc II là hình ảnh người con lớn lên lần đầu bước ra cuộc sống với biết bao thăng trầm, biến động nên đành ngẩn ngơ quay về hỏi mẹ. Khúc III lại là lần dấn bước xa hơn dưới trời xanh cao rộng, người con lại quay về hỏi mẹ mình về những cay đắng, thác ghềnh. Trong ba khúc thơ, lời của mẹ nói với con là chủ âm, thể hiện tư tưởng và cảm xúc chính của thi phẩm. Đó cũng là thông điệp mà nhà thơ muốn gửi đến người đọc, tuy nhẹ nhàng mà minh triết, ý vị: “Hãy yêu lấy con người/Dù trăm cay ngàn đắng/Đến với ai gặp nạn/Xong rồi, chơi với cây!”.

Trong khúc mở đầu, nhà thơ Hữu Thỉnh đã bày tỏ cảm xúc về công ơn sinh thành của mẹ. Mẹ là người sinh ra con, đặt cho con cái tên, dù nôm na và “hồn nhiên như sỏi nhỏ”. Tuổi thơ con ngộ nghĩnh và đáng yêu biết bao, hằng ngày chơi cùng mọi vật gần gũi trong ngôi nhà bé nhỏ của mình: “Cái cối và cái chày/Con mèo và con cún/Yêu biết mấy cho vừa/Thoắt đã thành người lớn”. Con thành người lớn, xa rời tuổi nhỏ, xa vòng tay mẹ yêu thương. Từ đó, biết bao giông bão cuộc đời, bao nhiêu khó khăn, gian khổ đang đón chờ con ở phía trước (Khúc II). Hai hình ảnh ẩn dụ “gió thổi” và “nước triều lên” thật độc đáo và giàu tính biểu tượng. Quả vậy, cuộc sống không phải lúc nào cũng bình yên mà luôn có những bất trắc rình rập, những biến động khó lường. Tuổi thơ con được gặp ông bụt bà tiên trong những câu chuyện cổ, nhưng trước những gian nan, bất trắc cuộc đời con đành quay về hỏi mẹ mà thôi. Bởi với con, mẹ là tất cả yêu thương, thân thiết và gần gũi nhất: “Tôi bước ra ngoài ngõ/Gió thổi. Nước triều lên/Đi hoài không gặp tiên/Đành quay về hỏi mẹ”.

Lời mẹ dạy ở đây thật chí lí và sâu sắc. Gặp “gió thổi”, “nước triều lên”, gặp gian nan, khổ lụy cũng hãy yêu lấy con người mà sống, mà tồn tại. Bởi lẽ, cuộc sống không chỉ có điều tốt đẹp, sự cao cả mà chứa đựng cả những nghịch cảnh, xót xa. Lời mẹ dạy con để con hiểu được bản chất của cuộc đời, từ đó mà ứng xử cho phải lẽ. Nhân văn và minh triết, gần gũi và bình dị xuất phát từ quan niệm truyền thống văn hóa phương Đông, lời mẹ dạy con tràn đầy yêu thương, nhân nghĩa. Trong lời mẹ khuyên và động viên con, ba đức tính hãy yêu lấy con người, thương người gặp nạn và chơi với cây đã thể hiện sự thấu hiểu và trải nghiệm lẽ đời thật sâu sắc.

Đến biến khúc thứ III, người con trưởng thành lại một lần nữa dấn bước ra đi. Lần này, không chỉ đi ra ngoài ngõ nhà mình mà không gian rộng mở lớn lao và kỳ vĩ hơn. Nếu khúc II chỉ gặp sóng gió thuần túy cuộc đời thì lần này xem chừng nguy hiểm và gian khổ hơn nhiều, bởi giờ đây là không gian trời rộng và thời gian rất dài, có nguy cơ “mòn tuổi trẻ”. Nhưng đi hoài vẫn không gặp tiên để tìm lời giải đáp, người con lại quay về hỏi mẹ của mình. Lần này, lời mẹ dạy vẫn đinh ninh không đổi: hãy yêu con người dù muôn vàn cay đắng, đến với người gặp nạn và chơi với cây khi mọi chuyện đã xong rồi. Điệp khúc lặp lại nguyên vẹn lời mẹ ở khúc II là cả một dụng ý nghệ thuật, vừa khẳng định chân lí bất biến trong ứng xử trước cuộc đời, vừa nhấn mạnh tính triết lí mà nhà thơ muốn gửi thông điệp đến mọi người.

“Lời mẹ” là bài thơ hay của nhà thơ Hữu Thỉnh. Giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa đằm sâu triết lí, tác phẩm đã giúp cho chúng ta hiểu thấu hơn về lẽ sống ở đời, đồng thời hãy biết sống yêu thương, bao dung và gần gũi với thiên nhiên và con người để hoàn thiện chính mình, dù phải trải qua muôn vàn đắng cay, gian khổ. “Lời mẹ” chứa đựng bài học nhân sinh sâu sắc, đồng thời cũng thắm đượm tình cảm gia đình, tình mẫu tử thiêng liêng.

Hữu Thỉnh